huuthiem Administrators
Tổng số bài gửi : 98 Điểm : 245 Thanks : 3 Ngày tham gia : 06/01/2011 Đến từ : 12B1-TN 2009-Ninh Hải Nghề Ngiệp : Secrect Sở thích : IT
| Tiêu đề: Thêm một cơ hội Sun Jan 09, 2011 11:11 am | |
|
Mẹ tôi nổi tiếng là người thận trọng và nghiêm khắc. Cũng chính vì tính cách đó của bà mà không ít người giúp việc ở nhà tôi đã lần lượt ra đi.
Người trụ lại lâu nhất với mẹ tôi đó là một người nhiều kiên nhẫn nhất so với những người đã ra đi trước đó.
Một lần, trong lúc lau chùi tủ kính, chị giúp việc sơ ý làm vỡ cái bình pha lê. Mẹ tôi đứng gần đó, sững sờ nhìn chiếc bình vỡ vụn dưới sàn nhà, mặt mẹ tôi sắt lại vì tức giận. Nhìn khuôn mặt của mẹ tôi lúc đó, tôi nghĩ bà sẽ đuổi người giúp việc ra khỏi nhà ngay lập tức vì đối với mẹ tôi chiếc bình ấy là vô giá.
Ở lâu trong nhà tôi nên người giúp việc cũng đã phần nào hình dung được chuyện gì sắp xảy ra. Nỗi lo lắng và sợ hãi xuất hiện trên đôi tay lóng ngóng và khuôn mặt tái xanh. Bỗng giọng mẹ tôi cất lên:
- Cô mang xẻng ra hốt nó đi.
Rồi mẹ tôi đi thẳng lên tầng. Tôi đến trường trong đầu vẫn đinh ninh lúc về người giúp việc sẽ không ở trong nhà mình nữa.
Nhưng khi tôi đi học về không khỏi ngạc nhiên khi thấy chị giúp việc đang nấu bếp. Bữa cơm tối của nhà tôi không vui vẻ như mọi hôm nhưng cũng không căng thẳng.
- Con tưởng mẹ sẽ…
Khi không có mặt của chị giúp việc, tôi “tranh thủ” hỏi mẹ. Dường như đoán được ý của tôi, mẹ giải thích:
- Mẹ cũng đã định cho chị ấy nghỉ làm. Nhưng khi nhìn thấy sự ăn năn, hối lỗi trong mắt chị ấy mẹ đã thay đổi ý định. Mẹ nghĩ khi người ta đã thực sự nhận ra lỗi của mình hãy cho người ta thêm một cơ hội. Người ta có cơ hội để sửa sai, còn mình có thêm một cơ hội để tha thứ và tin tưởng. Thêm một cơ hội nghĩa là thêm rất nhiều thứ khác. Như thế mới là không ích kỷ với người, không khắt khe với mình con ạ.
Câu nói đó cho tôi thêm một điều bất ngờ về mẹ của mình. Người giúp việc sau đó vẫn ở lại nhà tôi, chị đã khiến mẹ tôi hài lòng về sự cẩn thận và nghiêm túc dù trong những công việc nhỏ nhặt nhất.
Chuyện đó đã xảy ra 5 năm về trước, không phải vô tình tôi nhớ lại mà hôm qua một chuyện tương tự đã xảy ra với tôi. Một người bạn thân đã lỡ làm một việc có lỗi với tôi khiến tôi rất giận. Tôi đã định “đoạn tuyệt” với bạn ấy. Nhưng khi nhìn thấy những giọt nước mắt lã chã rơi trên gương mặt đau khổ của bạn, tôi bỗng nhớ lại lời mẹ nói năm xưa.
Và tôi đã đưa bàn tay của mình ra để nắm lấy đôi bàn tay run run của bạn, lòng thấy nhẹ nhõm và bình yên hơn./.
| Nếu thấy bài viết hay bạn hãy click vào nút để cám ơn người viết
|