[center]1.Tết đã về chưa hỡi ông trời?
Lòng con náo nức bồi hồi nhớ mong
Đã hơn năm trời xa cha mẹ
Bạn bè cũng chẳng ở gần ai
Chỉ có Xuân về mới hội ngộ
Gia đình bè bạn ở quanh ta
Một năm nay ở chốn xa nhà
Học hành bươn chải thật là khó khăn
Chả có ai để tựa vào thân
Cũng chả có người bạn thân quê nhà
2.Làm sao ngăn được bóng người yêu
bất chợt trong tim một buổi chiều
một chút thương thương chìm tĩnh lặng
thêm nhiều nhớ nhớ gọi cô liêu
hoàng hôn buôn xuống niềm xao xuyến
đêm tối dần về nỗi quạnh hiu
vài giọt lệ lăn dài khoé mắt
thế là ta đã biết mình yêu
3.Trời buồn đổ hạt mưa tuôn
Tôi buồn chỉ biết để nguồn thơ bay
Trời đày nên lại trắng tay
Nguồn thơ tôi viết lại bay về người
Dòng đời chao đảo ngược xuôi
Nguồn thơ tôi đã cạn lời ái ân
Cho tôi từng bước chân tràn
Gai đâm gót nhỏ trăm lần xót xa
4.Trời buồn cơn gió buồn hiu
Mưa rơi nhỏ giọt tiếng lòng nấc lên
Gió đưa gió thổi nên tên
Viết tên người ấy vào từng lời thơ
5.Lòng buồn tôi gửi vào thơ
cất giùm tôi với lệ sầu tình yêu
Để tôi có thể vui cười
vượt qua tất cả mòi điều đắng cay
6.Cây buồn nên lá chẳng reo
Gió buồn mây đứng như treo giữa trời
Tôi buồn thả tóc buông lơi
Cho hiu hắt nhớ , cho vời vợi trông
Em buồn anh có biết không..?
Sao anh chẳng đến cho lòng em vơi
7.Tiếng ai vang vẳng giữa trời
Sao cô đơn lạ sao nghe nhói lòng
Nhớ người một chốc bàng hoàng
Tiếng lòng khẽ nấc bóng hoàng hôn rơi
Bóng ai thoáng đứng chơi vơi
Tìm gì ngày ấy xa xưa đâu còn
8.Ngồi buồn đếm chiếc lá rơi
Đếm đi đếm lại chẵng vơi nỗi buồn
Ngồi buồn những giọt lệ tuôn
Cho vơi tất cã nổi buồn trong ta
9.Nếu tôi chết ai là người đắp mộ
Ai là người đau khổ tiễn tôi đi
Ai là người nước mắt biệt li
Ai còn nhớ những gì khi tôi còn sống
10.Gió thổi về mưa đứng đợi không mưa
Đêm ru ngày phiêu
giấc mơ trưa...
Lòng lãng đãng những giọt buồn ngọt lịm
Đợi đêm về... để đếm cả cô đơn...
Gió thổi về mưa đứng đợi không mưa...
Cỏ quyện vào đêm hằn tình buồn như đá
Kẻ ra đi lòng đau như biển cả
Nụ hôn xót xa
Tình yêu đã qua?
Những ngày không em... mưa rơi dài mãi mãi
Phố âu sầu.
Anh đi.
Lòng trống trải...
Có những điều nhất định phải cả hai
Cái chết đã phôi thai
...thì tìm nhau hoài chẳng thấy...
Lời thánh ca nhỏ nhoi, ngân lên trong suốt
giọt nước mắt của ai lặng rơi
...trong tiếng thở dài chau chuốt
này em,
anh là gió, bởi sinh ra anh là gió
em là cây bởi cuộc sống bỗng như cây...
lá như mưa, trút trong lòng sâu thẳm
nhưng cây vẫn lặng im chờ đợi suốt ngàn năm...
hy vọng
khổ đau
mê mải
và chợt tỉnh giữa đêm...
Nhưng em yêu,
cuộc sống chỉ định bởi một chữ "phiêu"
nếu lòng em chết, là ngàn lần em chết
nếu niềm tin hết là tình yêu tì vết
thả chiếc lá vào lòng, để ép một niềm thương
gió mãi vấn vương
loanh quanh bên cây
đong đầy niềm tin lại