THỜI GIAN
Khi bất chợt nhận ra hè gần quá
Bạn có hay thảng thốt đến xao lòng
Tôi đứng nhìn vòm cây xanh những lá
Tự hỏi thời gian có ngừng không?
Mười hai năm đong đầy những nhớ mong
Chợt sững bước muốn quay nhìn lối cũ
Chợt thấy mình như người xa xứ
Mười hai năm chưa một bận quay về
Nẻo đường cũ xanh xao những tiếng ve
Tím bằng lăng, đỏ thắm màu phượng vĩ
Bạn có nhớ hay không là chỉ…
Thoảng một nụ cười để cho gió bay qua
Có một ngày khi biết phải đi xa
Tôi đã đứng lặng trên hàng sấu đá
Bỗng thấy yêu cả bốn mùa chi lạ
Khóc nồng nàn thương lắm hồn nhiên ơi!
TUỔI HỌC TRÒ
Mỗi độ thu về lòng sao xuyến lạ
Nhớ nôn nao tiếng chống buổi tưu trường
Con đường nhỏ tiếng nói cười rộn rã
Hàng phượng gầy, dăm chiếc lá còn vương
Trên trang vở vẫn nét chữ thân thương
Tình cô thầy chắp cánh em đi mãi
Dòng lưu bút mực thơm còn đọng lại
Như nuối tiếc, nhớ nhung tuổi học trò.
Ôi phượng đỏ có biết chăng nỗi nhớ
Tràn ngập lòng khi hè về quanh ta
Cánh điệp vàng biết không nỗi thiết tha
Rắc cánh hoa vào khung trời chiều tím
Để chợt thấy cô học trò ngồi im
Dưới gốc bàng, ánh mắt con xa thẳm
Tuổi học trò thời ấy sao vui lắm
Còn giờ đây mỗi đứa một phương trời
Còn ai đứng đây lặng lẽ, chơi vơi?
Thương nhớ về một mái trường thân thiết
Nơi đó có tình cô thầy nồng nhiệt
Cùng bạn bè cùng những kỉ niệm xưa
Ngày chia tay là những ngày đổ mưa
Giọt nắng đào lăn nhanh trên đôi má
Ôi! Tuổi học trò đi nhanh quá
Nhưng sao lòng vẫn nhớ, vẫn thương hoài.
HỌC TRÒ VĂN VÀ MÔN TOÁN
Những giờ Toán trôi qua trong hơi thở
Hơi thở của trò hơi thở lo âu
Những phương trình bậc ba và ẩn số
Lũ học trò ngần ngại biết bao lâu
Sao giờ Toán thời gian trôi thật lâu
Để học trò bao mắt nai ngơ ngẩn
Nghe những lời thầy giảng rất cẩn thận
Mà tâm hồn bay tận khung trời xa
Để bắt gặp rồi thầy phải la:
Sao con không chú ý lên bảng?
Vì con sợ những phương trình kia trong sáng
Một ngày kia là ẩn số đời con!
Mà có thế cũng do lỗi tại con
Đã gắn bó với văn chương sâu quá đỗi
Để đến nỗi biến mình thành có tội
Thay điểm mười con phải nhận điểm hai
Đó phảỉ chăng là kết quả những ai
Mê văn chương để lơ là quên Toán?
Nhưng thầy ơi chuyện đời khó đoán
Không phải bao giờ điểm mười cũng là hơn
CHIẾC LÁ ĐẦU TIÊN
Em thấy không, tất cả đã xa rồi
Trong tiếng thở của thời gian rất khẽ
Tuổi thơ kia ra đi cao ngạo thế
Hoa súng tím vào trong mắt lắm mê say
Chùm phượng hồng yêu dấu ấy rời tay
Tiếng ve trong veo xé đôi hồ nước
Con ve tiên tri vô tâm báo trước
Có lẽ một người cũng bắt đầu yêu
Muốn nói bao nhiêu, muốn khóc bao nhiêu
Lời hát đầu xin hát về trường cũ
Một lớp học bâng khuâng màu xanh rủ
Sân trường đêm - rụng xuống trái bàng đêm
Nỗi nhớ đầu anh nhớ về em
Nỗi nhớ trong tim em nhớ về với mẹ
Ôi nỗi nhớ có bao giờ nhớ thế
Bạn có nhớ trường, nhớ lớp, nhớ tên tôi
"Có một nàng Bạch Tuyết, các bạn ơi,
Với lại bảy chú lùn rất quấy"
"Mười chú chứ, nhìn xem trong lớp ấy"
(Ôi những trận cười trong sáng đó lao xao)
Những chuyện năm nao những chuyện năm nào
Cứ xúc động, cứ xôn xao biết mấy
Mùa hoa mơ rồi đến mùa phượng cháy
Trên trán thầy tóc chớ bạc thêm
Thôi hết thời bím tóc trắng ngủ quên
Hết thời cầm dao khắc lăng nhăng lên bàn ghế cũ
Quả đã ngọt trên mấy cành đu đủ
Hoa đã vàng, hoa mướp của ta ơi
Em đã yêu anh, anh đã xa rời
Cây bàng hẹn hò chìa tay vẫy mãi
Anh nhớ quá! Mà chỉ lo ngoảnh lại
Không thấy trên sân trường - chiếc lá buổi đầu tiên
CỬA SỔ HAI NHÀ CUỐI PHỐ
Em thì em lại thích bài này. Chính cô Ơn đã đọc cho em nghe. Kảm động quá!!!!!!!
Cửa sổ hai nhà cuối phố
Chẳng hiểu vì sao không khép bao giờ
Đôi bạn ngày xưa học cùng một lớp
Cây bưởi sau nhà ngan ngát hương đưa
Giấu một chùm hoa trong chiếc khăn tay
Cô gái ngập ngừng sang nhà hàng xóm
Bên ấy có người ngày mai ra trận
Họ ngồi im không biết nói năng chi
Mắt chợt tìm nhau rồi lại quay đi
Nào ai đã một lần dám nói?
Hoa bưởi thơm cho lòng bối rối
Anh không dám xin
Cô gái chẳng dám trao
Chỉ mùi hương đầm ấm thanh tao
Không giấu được cứ bay dịu nhẹ
Cô gái như chùm hoa lặng lẽ
Nhờ hương thơm nói hộ tình yêu
(Anh vô tình anh chẳng biết điều
Tôi đã đến với anh rồi đấy...)
Rồi theo từng hơi thở của anh
Hương thơm ấy thấm sâu vào lồng ngực
Anh lên đường hương sẽ theo đi khắp.
Họ chia tay
Họ chia tay mà chẳng nói điều gì
Mà hương thầm thơm mãi bước người đi.
KHÔNG ĐỀ
Học trò là thế học trò ơi!
Hồn nhiên tinh nghịch rất hay cười
Cho nên có người thường hay bảo:
First's quỷ, second's ma, third are students
Học trò là thế học trò ơi!
Thường hay mơ ước chuyện xa xôi
Một cánh phượng rơi ngoài sân vắng
Cũng thấy bâng khuâng thấy bồi hồi
Học trò là thế học trò ơi!
HƯƠNG THẦM
Có bao giờ trở laị nữa không?
Những yêu thương vui buồn thuở đến lớp
Tiếng trống trường, con đường chiều tan học
Lá me bay… Ngơ ngác mắt ai nhìn?
Có bao giờ trở lại những bình yên?
Ô cửa sổ - khoảng trời riêng mơ ước…
Chiều mây bay ý thơ vùi trong cặp
Chiếc lá thuộc bài, ai nhắc cho ai?
Giữ sao được góc sân trường sớm mai?
Hoa phượng đỏ 12 mùa nhung nhớ…
Gió bâng quơ từng lời thương thủ thỉ…
Gốc cây chiều lặng lẽ tiễn nhau đi!
Khúc giao mùa ai viết tặng mùa thi
Ngày trở lại tìm gì trong lá biếc?
Gió vẫn hát tưng lời như điệp khúc…
Có bao giờ trở lại những ngày xa?